Thứ Năm, 13 tháng 3, 2014

8 đặc trưng CNXH mà nhân dân ta đang xây dựng


Đại biểu Lê Hữu Nghĩa, Giám đốc học viện Chính trị-Hành chính Quốc gia Hồ Chí Minh tham luận tại đại hội. (Nguồn: TTXVN)Đại biểu Lê Hữu Nghĩa, Giám đốc học viện Chính trị-Hành chính Quốc gia Hồ Chí Minh tham luận tại đại hội. (Nguồn: TTXVN)
Tại phiên họp sáng 14/1 Đại hội XI của Đảng, ông Lê Hữu Nghĩa, Ủy viên Trung ương Đảng, Giám đốc Học viện Chính trị-Hành chính quốc gia Hồ Chí Minh trình bày tham luận “Những đặc trưng thể hiện tính ưu việt của chủ nghĩa xã hội mà nhân dân ta đang xây dựng.”

Báo VietnamPlus xin trích giới thiệu bài tham luận trên:

…Trong Cương lĩnh xây dựng đất nước trong thời kỳ quá độ lên chủ nghĩa xã hội (năm 1991) của Đảng, mô hình chủ nghĩa xã hội mà nhân dân ta xây dựng đã được phác họa với sáu đặc trưng.

Đại hội lần thứ X (2006) của Đảng đã bổ sung, phát triển, làm cho mô hình chủ nghĩa xã hội Việt Nam toàn diện hơn, gồm tám đặc trưng. Trong Dự thảo Cương lĩnh (bổ sung và phát triển 2011) Đảng ta tiếp tục xác định tám đặc trưng trên cơ sở kết hợp, bổ sung, phát triển những đặc trưng của chủ nghĩa xã hội trong hai Văn kiện nêu trên.

Các đặc trưng của chủ nghĩa xã hội mà nhân dân ta xây dựng được nêu trong Dự thảo Cương lĩnh (bổ sung, phát triển) là thành quả của công cuộc đổi mới, trước hết là thành quả của đổi mới nhận thức lý luận về chủ nghĩa xã hội, trên cơ sở vận dụng sáng tạo chủ nghĩa Marx-Lenin, tư tưởng Hồ Chí Minh, phù hợp với thực tiễn Việt Nam trong điều kiện hiện nay. Đó là thành quả của sự kết hợp hài hòa giữa “cái phổ biến” và “cái đặc thù,” cái chung và cái riêng để tạo nên một mô hình: chủ nghĩa xã hội Việt Nam .

Công cuộc đổi mới đất nước đã và đang thu được những thành tựu to lớn, có ý nghĩa lịch sử. Những đặc trưng của chủ nghĩa xã hội mà nhân dân ta đang xây dựng đã thể hiện tính ưu việt của chủ nghĩa xã hội Việt Nam.

- Đặc trưng thứ nhất: dân giàu, nước mạnh, dân chủ, công bằng, văn minh

Đây là đặc trưng tổng quát nhất chi phối các đặc trưng khác, bởi nó thể hiện mục tiêu của chủ nghĩa xã hội ở Việt Nam. Ở nước ta, tính ưu việt của chủ nghĩa xã hội phải được biểu hiện cụ thể thiết thực, trên cơ sở kế thừa quan điểm Marx-Lenin về mục tiêu của chủ nghĩa xã hội, đồng thời vận dụng sáng tạo quan điểm của Chủ tịch Hồ Chí Minh: Chủ nghĩa xã hội là làm sao cho dân giàu, nước mạnh…là công bằng, hợp lý, mọi người đều được hưởng quyền tự do, dân chủ, được sống cuộc đời hạnh phúc…

Tính ưu việt của chủ nghĩa xã hội mà nhân dân ta đang xây dựng phải hướng tới việc hiện thực hóa đầy đủ, đồng bộ hệ mục tiêu: dân giàu, nước mạnh, dân chủ, công bằng văn minh. Tư tưởng xuyên suốt của cách mạng Việt Nam là độc lập dân tộc gắn liền với chủ nghĩa xã hội. Đối với dân tộc Việt Nam, chỉ có chủ nghĩa xã hội mới bảo đảm cho dân giàu, nước mạnh, dân chủ, công bằng, văn minh thật sự. Đây là khát vọng tha thiết của toàn thể nhân dân Việt Nam sau khi đất nước giành được độc lập và thống nhất Tổ quốc.

- Đặc trưng thứ hai: do nhân dân làm chủ

Tính ưu việt của chủ nghĩa xã hội mà nhân dân ta đang xây dựng thể hiện ở bản chất ưu việt chính trị của chế độ dân chủ xã hội chủ nghĩa trên cơ sở kế thừa giá trị quan điểm của chủ nghĩa Marx-Lenin sự nghiệp cách mạng là của quần chúng; kế thừa những giá trị trong tư tưởng truyền thống của dân tộc của Chủ tịch Hồ Chí Minh: dân chủ tức là dân là chủ, dân làm chủ.

Tính ưu việt của chủ nghĩa xã hội trong đặc trưng vừa nêu còn được thể hiện trong nhận thức của Đảng ta về việc từng bước hoàn thiện nền dân chủ xã hội chủ nghĩa gắn liền với việc bảo đảm tất cả quyền lực Nhà nước thuộc về nhân dân (nhân dân là chủ thể của mọi quyền lực).

Dự thảo Cương lĩnh (bổ sung và phát triển) đã tiếp tục khẳng định: “Dân chủ xã hội chủ nghĩa là bản chất của chế độ ta, vừa là mục tiêu vừa là động lực của sự phát triển đất nước. Xây dựng và từng bước hoàn thiện nền dân chủ xã hội chủ nghĩa, bảo đảm tất cả quyền lực Nhà nước thuộc về nhân dân. Dân chủ phải được thực hiện trong thực tế cuộc sống ở mọi cấp, trên tất cả các lĩnh vực thông qua hoạt động của Nhà nước do nhân dân bầu ra và các hình thức dân chủ trực tiếp…”.

- Đặc trưng thứ ba: có nền kinh tế phát triển cao dựa trên lực lượng sản xuất hiện đại và chế độ công hữu về các tư liệu sản xuất chủ yếu.

Đây là đặc trưng thể hiện tính ưu việt trên lĩnh vực kinh tế của chủ nghĩa xã hội mà nhân dân ta đang xây dựng so với các chế độ xã hội khác.

Dự thảo Cương lĩnh (bổ sung và phát triển) tiếp tục khẳng định: Những mâu thuẫn vốn có của chủ nghĩa tư bản, nhất là mâu thuẫn giữa tính chất xã hội hóa ngày càng cao của lực lượng sản xuất với chế độ chiếm hữu tư nhân tư bản chủ nghĩa chẳng những không giải quyết được mà ngày càng trở nên sâu sắc. Khi bàn về phát triển nền kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa với nhiều hình thức sở hữu, nhiều thành phần kinh tế.

Đảng ta tiếp tục khẳng định quan điểm: Kinh tế nhà nước giữ vai trò chủ đạo, kinh tế tập thể không ngừng được củng cố và phát triển. Kinh tế nhà nước cùng với kinh tế tập thể ngày càng trở thành nền tảng vững chắc của nền kinh tế quốc dân.

Quan điểm này hoàn toàn nhất quán với đặc trưng trong quan hệ sản xuất của chủ nghĩa xã hội mà chúng ta đang xây dựng là xác lập dần từng bước chế độ công hữu. Trong thời kỳ quá độ lên chủ nghĩa xã hội phải dựa trên chế độ công hữu về các tư liệu sản xuất chủ yếu là một trong những yếu tố đảm bảo định hướng xã hội chủ nghĩa trong phát triển nền kinh tế thị trường với nhiều thành phần kinh tế.

- Đặc trưng thứ tư: có nền văn hóa tiên tiến, đậm đà bản sắc dân tộc

Tính ưu việt về tiến tiến của chủ nghĩa xã hội mà nhân dân ta đang xây dựng thể hiện khái quát, nhân văn của văn hóa nhân loại; ở việc giữ gìn bản sắc dân tộc (những giá trị văn hóa truyền thống của dân tộc Việt Nam: chủ nghĩa yêu nước Việt Nam, truyền thống đoàn kết và nhân ái, ý thức về độc lập, tự do, tự cường dân tộc...).

Xây dựng một nền văn hóa tiên tiến, mang đậm bản sắc dân tộc đòi hỏi vừa phải tiếp thu những giá trị của tinh hoa văn hóa nhân loại, vừa phải kế thừa, phát triển bản sắc văn hóa của các tộc người Việt Nam, xây dựng một nền văn hóa Việt Nam thống nhất trong đa dạng. Sự kết hợp hài hòa những giá trị tiên tiến với những giá trị mang đậm bản sắc dân tộc thể hiện tính ưu việt của CNXH mà nhân dân ta đang xây dựng trên lĩnh vực văn hóa, làm cho văn hóa trở thành sức mạnh nội sinh quan trọng của phát triển.

- Đặc trưng thứ năm: con người có cuộc sống ấm no, tự do, hạnh phúc, có điều kiện phát triển toàn diện.

Tính ưu việt của chủ nghĩa xã hội mà nhân dân ta đang xây dựng không chỉ được thể hiện trong đặc trưng tổng quát dân giàu, nước mạnh, dân chủ, công bằng, văn minh, mà còn được thể hiện qua đặc trưng về con người trong xã hội xã hội chủ nghĩa. Về phương diện con người, chủ nghĩa xã hội đồng nghĩa với chủ nghĩa nhân văn, nhân đạo: tất cả vì con người, cho con người và phát triển con người toàn diện. Chủ tịch Hồ Chí Minh đã chỉ rõ: Muốn xây dựng chủ nghĩa xã hội thì phải có con người xã hội chủ nghĩa. Để có con người xã hội chủ nghĩa phải xác định và hiện thực hóa hệ giá trị phản ánh nhu cầu chính đáng của con người trong xã hội xã hội chủ nghĩa mà nhân dân ta đang xây dựng.

Vận dụng và phát triển sáng tạo Chủ nghĩa Marx-Lenin, tư tưởng Hồ Chí Minh về con người trong xã hội xã hội chủ nghĩa, Dự thảo Cương lĩnh (bổ sung và phát triển) đã xác định hệ giá trị phản ánh nhu cầu, nguyện vọng thiết thực của con người Việt Nam hiện nay là: có cuộc sống ấm no, tự do, hạnh phúc, có điều kiện phát triển toàn diện cá nhân. Tính ưu việt của chủ nghĩa xã hội thể hiện trong đặc trưng này là quan điểm nhân văn, vì con người, chăm lo xây dựng con người, phát triển toàn diện con người (đức, trí, thể, mỹ) của Đảng và Nhà nước ta.

- Đặc trưng thứ sáu: các dân tộc trong cộng đồng Việt Nam bình đẳng, đoàn kết, tôn trọng và giúp nhau cùng phát triển.

Đặc trưng này thể hiện tính ưu việt trong chính sách dân tộc, giải quyết đúng các quan hệ dân tộc (theo nghĩa hẹp là quan hệ giữa các tộc người) trong quốc gia đa dân tộc Việt Nam.

Thực hiện 25 năm đổi mới đất nước đã và đang chứng minh tính ưu việt trong chính sách dân tộc của Đảng và Nhà nước ta, chứng minh tính ưu việt của chủ nghĩa xã hội trong giải quyết các quan hệ dân tộc ở Việt Nam. Nhờ đó đã và đang phát huy truyền thống đại đoàn kết toàn dân tộc, tính đồng thuận trong cộng đồng 54 dân tộc anh em, chống lại âm mưu chia rẽ dân tộc của các thế lực thù địch.

- Đặc trưng thứ bảy: có Nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa của nhân dân, do nhân dân, vì nhân dân do Đảng Cộng sản lãnh đạo.

Chủ nghĩa xã hội mà nhân dân ta đang xây dựng thể hiện trong tính ưu việt của Nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa của nhân dân, do nhân dân, vì nhân dân, thực hiện ý chí, quyền lực của nhân dân, do Đảng Cộng sản Việt Nam lãnh đạo.

Tính ưu việt của một xã hội do nhân dân làm chủ gắn bó mật thiết với tính ưu việt của Nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa.

Dự thảo Cương lĩnh (bổ sung và phát triển) đã chỉ rõ tính ưu việt của Nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa mà nhân dân ta đang hướng tới xây dựng. Đó là: Nhà nước gắn bó chặt chẽ với nhân dân, thực hiện đầy đủ quyền dân chủ của nhân dân, tôn trọng, lắng nghe ý kiến của nhân dân và chịu sự giám sát của nhân dân; có cơ chế và biện pháp kiểm soát, ngăn ngừa và trừng trị tệ quan liêu, tham nhũng, lãng phí, vô trách nhiệm, lộng quyền, xâm phạm quyền dân chủ của công dân…

- Đặc trưng thứ tám: có quan hệ hữu nghị và hợp tác với nhân dân các nước trên thế giới.

Chủ nghĩa xã hội mà nhân dân ta đang xây dựng không chỉ thể hiện tính ưu việt trong các lĩnh vực: kinh tế, chính trị, văn hóa, xã hội mà còn thể hiện trong quan hệ đối ngoại, chính sách đối ngoại của Đảng và Nhà nước ta.

Việt Nam luôn luôn khẳng định quan hệ hữu nghị và hợp tác giữ nhân dân ta và nhân dân các nước trên thế giới. Việt Nam là bạn, là đối tác tin cậy của các nước trong cộng đồng quốc tế…Đảng và Nhà nước ta chủ trương hợp tác bình đẳng, cùng có lợi với tất cả các nước, không phân biệt chế độ chính trị-xã hội khác nhau trên cơ sở những nguyên tắc cơ bản của Hiến chương Liên hợp quốc và luật pháp quốc tế.

Việc chủ động, tích cực hội nhập quốc tế, tham gia tích cực vào các tổ chức, diễn đàn quốc tế và khu vực đã chứng minh một cách sinh động tính ưu việt của chủ nghĩa xã hội mà nhân dân ta đang xây dựng, thể hiện trong đặc trưng về quan hệ đối ngoại của Đảng và Nhà nước ta.../. 

Thứ Ba, 4 tháng 3, 2014

Nể dâm

Giữa buổi sáng, ở một làng quê không gian tĩnh mịch bởi mọi người đang mải mê công việc đồng áng,những đứa trẻ hội tụ đến trường. Làng chỉ còn lại các ông bà già đã hết tuổi lao động, cùng mấy cháu nhỏ chưa đi mẫu giáo và vài ba chị ở cữ. Bỗng ở đầu làng có tiếng hô hoán:

- Bắt lấy nó! bắt nó lại!

Nghe ra đó là tiếng của anh con trai cả của bà Mãn, nhà đầu làng. Ai nấy đều nghĩ: có trộm. Mọi người tức tốc chạy đến hòng bủa vây bắt kẻ gian. Đến nơi, kẻ gian đã bị mấy anh em con nhà bà Mãn trói cánh khỉ vào cột chăng dây phơi quần áo trước sân nhà.


- Trời ạ, ông Lang! Mọi người ngạc nhiên thốt lên.
- Làm sao đến nông nỗi này? Một người rất thân quen với ông lang hỏi.

Ông gằm mặt xuống không nói không rằng. Dân làng ở đây chẳng biết chính xác quê ông ở đâu, tên thật ông là gì, ông bao nhiêu tuổi. Mọi người cứ quen gọi: ông Lang, vì ông làm nghề bắt mạch bốc thuốc. Có người khen, cũng có người chê bai về tay nghề chẩn đoán bệnh và bốc thuốc chữa trị của ông. Ông đi khắp mọi nơi, nay đây, mai đó. Ông qua lại cái làng này đã hơn chục năm nay. Ông cũng được tiếng là người tử tế vì ông chẳng nhặt nhãnh của ai từ mũi kim đến sợi chỉ. Nhiều người quý ông, chẳng có ai phàn nàn hoặc thù ghét ông. Vậy mà hôm nay ông bị mấy anh em con nhà bà Mãn này trói gô lại, hẳn là có chuyện tày trời. Mọi người kéo đến mỗi lúc một đông. Rồi cả trưởng thôn cũng có mặt vì sự việc xảy ra trong địa bàn mình quản lý. Trưởng thôn sốt sắng hỏi anh con trai cả bà Mãn:

- Có việc gì mà các cậu tuỳ tiện bắt, trói người?

- Ông này hiếp mẹ tôi. Anh em chúng tôi rình bắt quả tang đang hành nghề trong nhà bếp. Tôi phải trói lại để yêu cầu chính quyền xử lý!

Với cương vị trưởng thôn đã lâu năm, ông nắm rõ hoàn cảnh từng nhà ở cái thôn này. Bà Mãn năm nay đã gần sáu mươi tuổi, người bà trông đẫy đà, phốp pháp. Bà goá chồng đã hơn mười năm nay, là người đảm đang biết lo toan thu vén. Các con bà nay đã trưởng thành, cháu nội, ngoại đông đủ. Gần đây bà thường hay kêu đau đầu, mỏi lưng, huyết áp gì đó nên ông Lang thường lui tới bắt mạch, bốc thuốc cho bà. “Lửa gần rơm lâu ngày bén”, con người ta khi nhàn rỗi thảnh thơi nên “phát bệnh” nhu cầu cũng là việc dễ hiểu. Mấy cậu con trai bà quá cố chấp, chỉ biết mình mà không hiểu cho người khác. Làm gì có chuyện hiếp dâm ở đây! Là chỗ thân quen với ông Lang, với lại cái việc bất tiện này tốt nhất là đẩy cho chính quyền xã xử lý. Nghĩ rồi ông gọi anh con trai cả bà Mãn nói:

- Việc này phải đi gọi chính quyền uỷ ban xã đến giải quyết. Cho người đi gọi đi!

Tức tốc có người đi gọi, nửa tiếng sau quay về thông báo:

- Hôm nay chủ nhật, anh phó chủ tịch kiêm trưởng công an đi vắng. Ông chủ tịch, nhà ở xa đến đấy rồi về mất cả tiếng, mà chắc gì ông ở nhà!

- Đi gọi bí thư chi bộ đảng ra đây! Trưởng thôn yêu cầu.
Lúc sau người bí thư chi bộ đảng của xã (xã này chưa có đủ số lượng đảng viên để thành lập đảng uỷ) đến. Sau khi nghe trưởng thôn báo cáo, ông hỏi sao không gọi chính quyền xã. Mọi người nói chính quyền vắng nhà. Ông lưỡng lự. Người trưởng thôn khẩn khoản yêu cầu:

- Việc này phải xử lý hành chính. Chỉ có cấp xã mới đủ thẩm quyền. Bác là người lãnh đạo tối cao ở cái xã này bác cứ cho ý kiến là xong. Em là em cứ theo bác mà làm. Theo bác là theo đảng, đảng bảo sao em làm vậy. Em nói thế có phải không bác?

Người bí thư mặt biến sắc, từ đen sạm chuyển sang đỏ ửng vì lâu nay mới có người thán phục mình. Mũi ông phồng lên. Ông có cái mũi thông thống nhìn sâu suốt đến bên trong. Ông cố lên gân để cái mũi nó khỏi phập phồng, nhưng nó cứ phập phồng. Ông càng lên gân, nó lại càng phập phồng.

- Điều đó là rõ. Người bí thư đáp.

- Gọi nạn nhân ra đây! Người bí thư yêu cầu.

Lúc này mọi người mới nghĩ đến “nạn nhân”. Mà lạ thật, chẳng biết “nạn nhân” biến đâu! Người nhà của “nạn nhân” bắt đầu toả ra đi tìm. Lát sau người nhà lôi xoành xoạch nạn nhân đến trình ông bí thư chi bộ đảng.

Cuộc thẩm vấn được bắt đầu tiến hành ngay tại hiện trường. Người bí thư hỏi “nạn nhân”. Trưởng thôn ghi biên bản.

- Chuyện gì xảy ra thế hở bà?

- Dạo này tôi mệt mỏi, bác Lang thường hay đến nhà bắt mạch cho tôi, nghi là huyết áp tăng. Thế rồi... Thế rồi cứ mỗi lần khám bác ấy cứ bắt chỗ này, bắt chỗ kia rồi bác ấy làm cái việc ấy... “Nạn nhân” kể lại.

- Sao bà không chống cự lại?

- Lúc đó tôi bủn rủn chân tay nên không biết gì nữa.

- Hai người quan hệ với nhau mấy lần rồi?

- Cũng vài lần rồi, ai mà nhớ được! Mà nhớ làm gì cái việc ấy bác!

- Sao phải xuống bếp, giải chiếu hoa để khám?

- Mấy lần đầu khám ở nhà trên. Về sau tôi nghĩ lại... nên xuống bếp.

- Vậy là hai người thông dâm chứ không phải hiếp dâm, cưỡng dâm, đúng không?

- Thực ra không phải là hiếp, cưỡng mà cũng không phải thông đồng, mà tôi nể bác ấy lắm nên mới cho bác ấy một lần. Thế rồi thành quen, bác ấy thỉnh thoảng lại đến, tôi không biết làm thế nào được.

Người bí thư quay sang hỏi ông thầy Lang:

- Ông quan hệ với bà Mãn từ khi nào?

- Từ đầu năm.

- Ông kể chi tiết lần đầu ông làm thế nào để cưỡng dâm bà Mãn?

- Tất cả bà ấy đã nói hết rồi, tôi không có gì nói thêm.

- Ông có thấy việc làm của ông là vi phạm đạo đức, vi phạm thuần phong mỹ tục, vi phạm phong tục, tập quán của dân tộc không?

- Tôi biết tôi sai. Các bác xử thế nào tôi chịu thế.

- Ý kiến của gia đình thế nào? Người bí thư quay sang hỏi anh con trai cả của bà Mãn.

- Ông đã làm xúi quẩy nhà tôi. Bây giờ ông phải nộp phạt để nhà tôi lấy thầy đến cúng cải xúi, và ông phải hứa từ giờ không được bén mảng đến nhà tôi, không được dụ dỗ mẹ tôi theo ông làm cái trò xấu xa thế nữa.

- Vâng, tôi xin chịu mọi phí tổn để cúng bái, và từ nay tôi xin chừa.

- Lễ cúng cần những gì gia đình cứ nói. Người bí thư đề nghị.

- Một con lợn trên dưới ba mươi ký để lễ tổ tiên, bốn con gà từ cân rưỡi trở lên, một con đặt bàn tổ, một con đặt thổ công, một con đặt bếp, còn một con đặt bàn thầy. Còn lại gạo nếp, gạo tẻ, rượu, tiền đưa thầy, tiền rau canh... Tất tần tật lấy hai triệu.

- Gia đình đề nghị như vậy, ông thấy thế nào? Người bí thư hỏi.

- Gia đình yêu cầu thế nào thì tôi xin nghe theo, chỉ có điều hiện nay tôi không đủ tiền nộp phạt.

- Hiện ông có bao nhiêu?

- Có một triệu, tôi xin nộp phạt một triệu, còn lại tôi xin khất.

- Ông có thể đi vay người quen ở làng này để nộp phạt được không? Người bí thư đưa ra giải pháp.

- Tôi đang lâm nạn, biết vay ai bây giờ! Mà ai người ta cho vay!

- Gia đình thấy thế nao? Cho ông khất nợ được không?

- Bác đứng ra bảo lãnh, gia đình chấp nhận.

- Bây giờ thế này: gia đình cứ đứng ra lo việc cúng bái, quét nhà, quét cửa cho sạch sẽ, mát mẻ đi. Tôi đứng ra bảo lãnh cho ông Lang về số tiền còn thiếu cho gia đình, được chưa?

- Vâng, bác là bí thư ở cái xã này, bác nói sao chúng cháu xin nghe. Người con trai cả bà Mãn đồng ý.

- Cởi trói cho người ta.

- Vâng.

Trưởng thôn thông qua biên bản, giọng đọc ấp úng: Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam, Độc lập tự do hạnh phúc. Biên bản giải quyết vụ cưỡng dâm bà Nông Thị Mãn...

Ông Lang phản đối:

- Tôi không cưỡng dâm!

- Cưỡng dâm không phải là cưỡng bức mà phải hiểu là miễn cưỡng, hiểu chưa? Người bí thư đảng giải thích.

- Tôi không cưỡng ai, nên tôi không nhất trí.

- Vậy ghi là thông dâm được chưa? Người bí thư mau lẹ chuyển đổi ngôn từ.

- Tôi đã nói là không phải thông, mà cũng không phải cưỡng, mà chính là tôi nể bác ấy lắm nên mới để cho bác ấy một lần, không ngờ nó quen đi nên mới ra nông nỗi này. Bà Mãn phản đối.

- Vậy thì ghi là nể dâm, mọi người thấy thế nào?

Không ai phát biểu gì. Người bí thư kết luận:

- Im lặng tức là đồng ý. Vậy ghi là biên bản giải quyết vụ nể dâm, được chưa?

Trưởng thôn thông qua biên bản rồi đưa mọi người ký. Người con trai cả của gia đình “nạn nhân” thắc mắc:

- Biên bản có đại diện đảng, chính quyền cấp xã, tại sao không đóng dấu?

Người bí thư chi bộ đảng tỏ ra lúng túng. Ông biết rõ đóng dấu chi bộ đảng vào đây không những sai nguyên tắc mà còn làm trò hề cho thiên hạ cười thối mũi. Ngẫm một lát rồi ông cũng tìm được lối ra. Ông phân tích:

- Vì hai người không phải là đảng viên, chỉ là quần chúng thường nên không thể cộp dấu của chi bộ đảng vào đây được. Nó sai nguyên tắc của đảng. Việc hôm nay tôi dám đứng ra giải quyết là thể hiện tính linh động lắm rồi, mong anh hiểu cho. Xét cho cùng chúng ta đã hoà giải được, hai bên vui vẻ thống nhất được với nhau. Đó là việc quan trọng nhất, chứ còn dấu má nó là cái gì đâu!

Biên bản được thông qua nhanh chóng. Riêng khoản tiền nộp phạt còn thiếu, phía gia đình yêu cầu phải ghi giấy khất nợ và có xác nhận của bí thư chi bộ đảng. Bí thư phán quyết:

- Lập một biên bản riêng về khoản nợ của ông Lang, mỗi bên giữ một bản.

Biên bản lập xong đọc mọi người nghe. Bí thư lại phán:

- Việc này xã đã ra tay nên người gây hậu quả phải nộp cho xã hai trăm ngàn tiền phạt vi phạm hành chính.

- Tôi chỉ có một triệu đó thôi, còn lại xin khất các bác. Ông Lang khẩn khoản.

- Một triệu này phải nộp hết cho gia đình để còn lo ngay việc cúng bái yên trạch nhà cửa. Người con trai cả của bà Mãn yêu cầu.

- Trong các lợi ích thì lợi ích nhà nước, lợi ích tập thể phải được ưu tiên hàng đầu. Người bí thư chi bộ đảng quả quyết.

Biên bản được sửa theo hướng chỉ đạo của người lãnh đạo đảng, theo đó ông Lang đã nộp phạt cho gia đình tám trăm ngàn, còn thiếu một triệu hai trăm ngàn hẹn đúng một tuần phải nộp đủ. Hai trăm ngàn tiền phạt hành chính, người nộp phạt tự nguyện nộp không cần quyết định xử phạt, cũng khỏi cần lập biên bản để giảm thiểu các thủ tục hành chính phiền hà. Cuộc hoà giải kết thúc, mọi người kéo nhau ra về, để mặc mọi người bàn tán đằng sau.

Mấy hôm sau cuộc họp ban chi uỷ được triệu tập. Cuộc họp lần này rất quan trọng vì có những nội dung: sơ kết công tác phát triển kinh tế xã hội sáu tháng đầu năm, mục tiêu, kế hoạch phát triển sáu tháng cuối năm, đánh giá công tác xây dựng đảng sáu tháng đầu năm, phương hướng nhiệm vụ sáu tháng cuối năm, phân tích chất lượng đảng viên sáu tháng đầu năm... Tất thảy ban chi uỷ có bảy người, có mặt đông đủ.

Vào cuối buổi chiều cuộc họp sắp kết thúc, các nội dung đã hòm hòm, bí thư lên thông báo về tài chính công khai của đảng, trong đó có việc đôn đốc thu nộp đảng phí, các khoản trích lại và nộp lên trên...

Cuối cùng bí thư thông báo:

- Bữa ăn trưa hôm nay do có nguồn thu khác của đảng, nên không dùng đến kinh phí chi thường xuyên của chi bộ ta. Số là hôm vừa rồi tôi đã đứng ra giải quyết vụ quan hệ nể dâm giữa ông Lang và bà Mãn ở địa bàn xã ta. Tôi quyết định thu xử phạt hành chính hai trăm ngàn đồng. Toàn bộ số tiền đó đã chi hết cho bữa ăn trưa hôm nay. Vậy thông báo công khai tài chính cho các đồng chí cùng biết.

Mọi người trố mắt nhìn nhau. Mấy người chạy vội ra ngoài. Bí thư chi bộ đảng thấy lạ hỏi:

- Các đồng chí làm sao vậy? Đang họp sao lại chạy ra ngoài?

- Thưa, chúng tôi buồn nôn!


Chuyện thì vui nhưng... "đéo" biết tác giả là ai


Ông Bí thư Tỉnh Ủy nọ, đi tìm nhà ông Bí thư Huyện Ủy kia, gặp mấy đứa bé đang đùa ngoài ngõ, ông hỏi:

- "Này! Các cháu có biết nhà Ông Năm, Bí thư Huyện Ủy ở đâu không?"
Một đứa trong bọn trả lời:
- "Biết! Nhưng đéo chỉ !".
Đi sâu vào ngõ, gặp một thanh niên, hỏi:
- "Anh ơi! Anh có biết nhà Ông Năm, Bí thư Huyện Ủy… ? "
- "Đéo biết !" Thanh niên trả lời cộc lốc.
Đến khi gặp được Ông Huyện Ủy, Bí thư Tỉnh trách:
- "Đồng chí dạy dỗ dân ở đây như thế nào mà họ ăn nói thô bỉ thế ?"
Ông Bí thư Huyện Ủy đáp ngon ơ:
- "Có đấy! Nhưng chúng nó đéo nghe!"

Bí thư Tỉnh chưa kịp lắc đầu ngao ngán thì cô con gái của Bí thư Huyện là cô giáo đi dạy về, nghe ông Tỉnh Ủy phàn nàn, bèn kể chuyện nhà trường:
- "Cháu giảng bài văn có đoạn kể thành tích anh hùng và dũng cảm của quân đội nhân dân ta đánh bọn bá quyền Trung Quốc hồi năm 1979 ở biên giới phía Bắc. Sau đó, cháu kêu một em cắt nghĩa hai chữ "dũng cảm" là gì ? Nó suy nghĩ một chốc rồi đáp ngay: - "Dũng cảm là… là… đéo sợ !". Vừa lúc có ông Bộ trưởng Giáo dục đến thăm trường, cháu đem chuyện thằng bé ra kể cho ông nghe. Nghe xong, ông Bộ trưởng trầm ngâm một lúc rồi bảo: - "Nó cắt nghĩa như thế cũng đéo… sai !".
Ông Bí thư Tỉnh ngẫm nghĩ hồi lâu rồi buột miệng:
- "Bây giờ luân lý, đạo đức con người của chế độ ta là như thế đấy! Rồi đây, các thế hệ trẻ miền Nam cũng thế thôi. Đất nước kiểu này thì đéo… khá!"

Chuyện Cao Như Đảng




Tên của gã là Cao Như Đảng. Tên cúng cơm của gã là Cao Như Đảng. Trong lý lịch gã đề tên Cao Như Đảng. Tức là đích thị trên đời có thật một gã Cao Như Đảng. 

Cao Như Đảng biệt tài làm thịt chó, thịt nhanh, nấu khéo, cả làng cả xóm biết tiếng. Ngay như chó dại, chó chết ốm, chó bị trẹt xe…, gã mà đã nhúng tay pha thịt, ướp hấp, lúc dọn lên mâm vẫn ngon nhức. 

Trong xóm nhà ai thịt chó cũng nhờ gã. Ủy ban xã khi nào tiếp khách hay liên hoan, cần thịt chó, lại gọi gã. Bản lĩnh ấy khiến gã với mấy vị trên Ủy ban thành thân tình. Dần dần người ta lấy luôn cái nghề của gã gắn vào tên, gọi gã là Đảng Chó. Gã nghe vậy cũng chẳng lấy gì làm phiền. 

Một ngày, Cao Như Đảng mở quán thịt chó. 

Hôm khai trương, gã mời cán bộ trong xã đến đánh chén. Rất vui. Nhưng đang dở bữa, thì bí thư xã phát hiện ra cái biển trước quán đề THỊT CHÓ ĐẢNG. Ông bí thư gọi Cao Như Đảng đến, quắc mắt: “Ông ghi thế này là chửi ai?”. Cao Như Đảng nói: “Thì dân vẫn gọi em là Đảng Chó, các bác trên xã cũng gọi em là Đảng Chó, thì giờ mở quán em làm biển thế cho tiện!”. Bí thư bảo: “Lời nói gió bay, nói mồm với nhau không có gì làm bằng, chứ ghi lên thế này thì mặt mũi đảng còn cái chó gì nữa?”. Gã đành “dạ dạ…”. 

Cái biển sau, rút kinh nghiệm, Cao Như Đảng đề: ĐẢNG THỊT CHÓ.

Bí thư xã đến ăn, nhìn biển mới, gật gật gù gù bảo: “Sửa thế này được, để cái giống ấy sau chữ đảng, cho đỡ bị hiểu lầm!”.
Đang bữa, bí thư sực nghĩ, giật mình, mới quát: “Dỡ biển xuống ngay, khẩn trương, phản động, muốn đi tù à?”. Cao Như Đảng méo mặt hỏi: “Cả nhà nhà em toàn người ngoan và ngu, có biết gì mà phản động?”. Ông bí thư hạ giọng, thầm thì: “Nước mình là một đảng lãnh đạo, cấm có cái chuyện hai ba đảng, ông ghi thế này nhỡ ai hiểu là ông lập đảng đối lập, thì toi!”. Cao Như Đảng bảo: “Chả nhẽ thằng bán thịt chó và mấy thằng ăn thịt chó mà cũng bị thành đảng à?!”. Bí thư bảo: “Ai chả biết thế! Nhưng cái nước mình nó thế! Mà thôi, tốt nhất thời này cái gì đã đảng thì đừng chó, mà đã chó thì đừng đảng!”. Gã đành “dạ dạ…”.

Sau bữa đấy, Cao Như Đảng lại thay biển mới, còn đề mỗi THỊT CHÓ.

Nhưng lắm lúc gã tấm tức: đến cái giống chó còn đi không đổi họ, ngồi không đổi tên, lúc biến thành thịt vẫn gọi là chó, chẳng nhẽ chỉ do nước này có độc cái đảng mà thành mình phải kị húy, phải kiêng cả tên cha sinh mẹ đẻ đặt cho, thì hóa chẳng bằng chó!

Kỳ án “Âm mưu ăn cắp xe đạp!”


Gần ba mươi lăm năm trước năm 1979-1980, bạn cùng lớp với tôi Trần Phước L. – một Bí thư chi đoàn – lớp trưởng lớp AH77MH - trường Đại học Bách Khoa thành phố Hồ Chí Minh đã xui xẻo phải vào ngồi trong nhà tù Mạc Đĩnh Chi Sài Gòn gần 3 tháng... với tội danh “Âm mưu ăn cắp xe đạp!”. Sau thời gian sống chung và phục vụ cho các đầu gấu bạn tôi ra tù với thân tàn… đầy ghẻ…!

Buổi chiều chủ nhật năm ấy, trên đường đi dạy thêm ngang qua rạp Đại Nam trên đường THĐ, xe đạp bị hỏng - nhưng trong túi lại kô có tiền đủ sửa xe - bạn tôi quyết định gửi cái xe cà tang vào bãi xe của rạp hát, rồi đi bộ đến nhà bạn gần đó mượn đỡ ít tiền ra sữa xe... Khi đang loay hoay dựng xe vào hàng trong bãi - cái bọc yên xe rớt xuống đất - mà trên đó có ghi số phiếu giữ xe - Người giữ xe thấy vây nắm lấy bạn tôi và la lên rằng bạn tôi có ý định tráo yên xe để ăn cắp xe đạp… mặc dầu cái bọc yên vẫn còn trên tay… họ lí giãi rằng chỉ có “Âm mưu ăn cắp xe… thì mới đem một chiếc xe cà tang… bị hư hỏng vào để trong rạp...” và cái hành vi đang lột bọc yên xe là việc chuẩn bị cho âm mưu ấy!

Rõ khổ! Ngày ấy bọn sinh viên tỉnh lẻ chúng tôi về thành phố hoc tập, sống ở kí túc xá, đa phần chính là lực lượng nòng cốt cách mạng, nghèo rớt mồng tơi, ăn như tu, ở như tù, nói như lãnh tụ. Xe đạp thì – bọn xì-ke ăn cắp vặt cũng chê - đa phân là cái khung sắt với 2 cái bánh xe bó đùm bó đụp – đĩa líp nhọn hơn răng chó - Yên xe để cho dễ ngó và ngồi kô… tái dứt… phải bọc bằng cái bọc yên băng vải nhựa simily thường hay rớt lên rớt xuống!!!

Trong lúc 2 bên đang cãi cọ với nhau thì công an khu vực tuẩn tra đi ngang qua. Bên giữ xe hùng hổ bàn giao bạn tôi cho công an xử lí. Bạn tôi nghĩ đơn giản: ”thôi về đồn CA giải thích sẽ đơn giản… vì mình thiệt vàng không sợ lửa…”

Ô hô! Sau một đêm ở đồn công an phường tất cả đều thay đổi. “Lý thuyết là màu hồng, và thực tiễn là đen tối tột cùng!”. Ở đồn CA, bạn tôi bắt đầu con đường đau khổ… là bị các đồng chí “trăm tay nghìn mắt, nhưng không có lỗ tai!” thay nhau hành hạ suốt đêm: “Mày có nhận tội không?” Không hả? Vút! Một roi nịt vào đầu vào mặt. ”Giải thích hả?”. Một roi nữa! Hết “đồng chí“ nầy đến “đồng chí” nọ… thay nhau hành hạ bạn tôi để cho” thằng nầy nó có còn cứng đầu kô nhận tội không?” Các “đồng chí“ sau khi đi ăn tối, đi tuân tra trở về, người đầy hơi men, càng sung sức. Cái tội cứng đầu, thà chết không nhận tội “âm mưu ăn cắp xe đạp” cần phải được xử lí bằng “bạo lực cách mạng!”, bằng “chuyên chính vô sản”!… Lúc nầy khôg phải là cái roi da nịt… mà là những đòn công fu Takendo, Việt võ đạo, cầm nã… thú đổ lên đầu lên mình bạn tôi!

Để hi vọng còn sống sót… bạn tôi phải đồng ý nhận tôi “lấy cắp xe đạp!” Sáng hôm sau… bạn tôi được tống thẳng vào nhà tù Mạc Đĩnh Chi Q1 nơi tạm giam của bọn đầu gấu ma cô, các loại tội phạm… ”Con đường đau khổ” tập 2 bắt đầu. Cái nầy kô cần kể chắc mọi người cũng biết: từ lễ nhập trại, ra mắt, phục vụ đấm lưng gãi ngứa, quạt, vát chân, xoa bóp… cho các đàn anh trong trại… bạn tôi đều đã trải qua… Và những người có liên quan cũng kô một ai nhớ tới cái thằng “âm mưu ăn cắp xe đạp...” nó chỉ chờ ngay chuyển ra các trai “cải tạo lao động” như Xuyên mộc để trở thành “con người mới XHCN”…!

Sau mấy ngày mất tích, cả lớp, khoa, trường nhốn nháo. Lớp trưởng mà! Có lẽ nó vượt biên rồi. Vì lúc ấy thẩy và trò trường BK hay mất tích bí ẩn lắm. Ai mà kô muốn ra đi, chỉ có đám vô sản như chúng tôi, vẫn còn say sưa men cộng sản - mong ước được đổi đời… gửi gắm niềm tin… cho đến khi thất vọng hoàn toàn!

Tất cả mọi người rất ngạc nhiên. Thằng nầy “đỏ” như thế nầy mà vượt biên thì kô thể hiểu thế nào? Tôi là người rất hụt hẫn nhất... vì nó đang có trách nhiệm “dìu dắt” tôi vào Đoàn TNCSHCM… vì thân vì cùng bị lừa như nhau - cùng yêu chế độ mới - ”Từ ấy trong tôi bừng nắng hạ…!” Tôi rất tin hắn… nhưng bây giờ nó vượt biển!? Hoá ra “Đừng nghe những gì CS nói mà hày nhìn những gì CS làm…” như TT NVT đã nói là đúng a?!

Khoảng 3 tháng sau… người thân của bạn tôi được những người thăm nuôi tù gửi cho mảnh giấy có ghi “Con TPL đang ở tù, cô ơi tìm cách cứu con với!”… May quá thằng ni chưa vượt biển, vẫn còn sống… trong tù! Cô của bạn tôi… là cán bộ cao cấp - nguyên thứ trưởng vụ trưởng y tế gì đó - đã tức tốc nhờ vào các mối quan hệ thân quen đưa xe vào tận Mạc Đĩnh Chi nhận về!

“Án tại hồ sơ”! Bản khai tự nhận “âm mưu ăn cắp xe đạp” rành rành. Nhà trường sau nhiều cuộc họp - rất thông cảm cho nỗi oan của bạn tôi - nên với tội danh “âm mưu ăn cắp” đã ra quyết định kỉ luật “cho lưu ban” xuống học lại lớp dưới! Mà không lưu ban thì học cũng không kịp vì đã mất cả học kỳ… vài tháng trong Mạc Đĩnh Chi, rồi chữa bệnh mất mấy tháng. Quyết định lưu ban có sự châm chước rất lớn của hội đồng kỷ luật trường Đại học Bách Khoa đối với bạn tôi!

Bạn tôi rồi cũng cố học xong 5 năm học, ra trường lăn lộn nhiều cơ quan, rồi đi học chuyên tu tại Pháp… nhưng có lẽ nỗi ám ảnh về “cái đêm hôm ấy đêm gì?” khi phải đối mặt với “Bạo lực cách mạng, với chuyên chính vô sản!” thật là khủng khiếp! Cái tội danh “Âm mưu ăn cắp xe đạp” đã dán lên đầu đầu bạn tôi – môt sinh viên trong trắng - yêu CNXH hơn yêu cha mẹ - một cách khủng khiếp - bằng bản “Tự nhận tội” chỉ cần sau một đêm!

Nỗi ám ảnh đó đi theo suốt cuộc đời bạn tôi, và vụ án “Âm mưu ăn cắp xe đạp “ của bạn mình... đã giúp tôi luôn luôn cảnh giác với cơ quan công quyền… Tôi cũng đã hiểu thêm thế nào là “bạo lưc cách mạng”, hiểu thêm sự thật về cái xã hội mà khi còn bé tôi đã khóc khi xem phim “Chúng tôi muốn sống!” nói về CCRĐ ở miền Bắc...trong những năm 50 thế kỷ trước!

Giờ đây nhân vụ án oan 10 năm Nguyễn Thanh Chấn, và nhiều vụ đang được xem xét lại, tôi viết lại chuyện nầy để nhắc các cấp chính quyền có trách nhiệm rằng: Chắc chắn còn nhiều án oan... trái mà người dân Việt đã vàđ ang phải gánh chịu và sẽ gánh chịu nếu vẫn khôg thay đổi tận gốc cái nguyên căn sinh ra nó!

Cũng là lời thay bạn mình muốn nói với bạn bè khi xưa nếu có ai chưa hiểu về chuyện nầy: Bạn tôi khi ấy, “án tại hồ sơ”, đã khóc thầm, nhưng cũng mừng thầm vì còn… sống… và còn được đi học! Một lần nữa thay mặt bạn Trần Phước L trân trọng cám ơn các Thây cô trong Hội Đồng Kỷ Luật trường Đại học Bách Khoa TPHCM: Thầy Quân, thầy Hoàng, cô Tươi, thầy Liên , thầy Bôn, thầy Dũng… Các thầy cô Lãnh đạo khoa Hoá Học, bộ môn MTB đã hết lòng động viên giúp đỡ để bạn tôi tiếp tục đươc học khi ấy...

Các cave sẽ phải hoạt động ngầm


Sau cuộc thảo luận nóng bỏng, các nghị sĩ Pháp đã bỏ phiếu cho dự luật chống mại dâm. Theo đó đối tượng bị phạt không phải gái mại dâm mà là các khách hàng của họ. Người bị bắt lần đầu sẽ phải nộp phạt 1.500 euro.

Số tiền phạt tăng hơn hai lần nếu vi phạm lặp lại.

Hoạt động mại dâm được hợp pháp hóa ở Pháp và đến nay mới bị đe dọa trừng phạt những người lôi kéo hành nghề mại dâm hay “má mì”.

Những ý kiến phản đối dự luật cho rằng, trong trường hợp như vậy các cave sẽ phải hoạt động ngầm.

Người chơi cá độ giỏi nhất thế giới


Trong thời kỳ đại suy thoái kinh tế ở Mỹ, một anh chàng vào một quán rượu nói với chủ quán:
- "Tôi muốn đãi rượu tất cả mọi người ở đây."
Chủ quán đáp lời:
- "Được thôi, nhưng chúng ta đang trong thời kỳ khủng hoảng kinh tế. Tôi muốn nhìn thấy tiền của anh trước."
Anh chàng liền rút ra một nắm tiền đặt lên quầy. Không thể tin vào mắt mình ông ta hỏi:
- "Anh lấy số tiền đó ở đâu vậy?"
- "Tôi là một tay cá độ chuyên nghiệp mà" _ anh ta trả lời.
- "Làm sao có chuyện đó được. Ý tôi là anh luôn chỉ có 50% cơ hội thắng độ đúng không?"
- "Tôi chỉ cá độ những gì tôi tin chắc sẽ thắng thôi" _ anh ta bình thản nói.
- "Ví dụ?"
- "Ví dụ nhé tôi cá với ông $50 rằng tôi có thể cắn được mắt phải của tôi."
Ông chủ quán nghĩ ngợi một lúc: "OK"
Vì thế anh chàng nọ lôi cái mắt giả của anh ta và cắn.
- "Giời ơi! Anh lừa tôi à?" _ ông chủ quán vừa nói vừa đau khổ rút $50 đưa cho anh chàng.
- "Được rồi tôi cho ông một cơ hội khác, tôi cá với ông $50 nữa rằng tôi có thể cắn mắt trái của tôi."
Ông chủ lại suy nghĩ một lúc rồi quyết định:
- "OK! anh không bị mù, ý tôi là tôi đã quan sát anh đi vào đây. Tôi sẽ chấp nhận vụ cá cược này."
Và rồi ngay lập tức anh ta lôi hàm răng giả cắn mắt trái.
- "Anh lại lừa tôi một lần nữa rồi." _ Ông chủ quán cay cú.
- "Đó là cách tôi kiếm được tiền đó ông bạn. Thôi, tôi chỉ lấy của ông một chai Scotch thay vì những tờ $50 đó."
Cầm chai rượu trên tay, anh ta đi về phía cuối phòng, cả buổi tối anh ta vui vẻ đánh bạc với một số người địa phương. Sau vài giờ đánh bạc và uống rượu anh ta quay trở lại quầy rượu. Lúc này anh ta đã say khướt.
- "Ông chủ, tôi cho ông một cơ hội cuối cùng, tôi cá với ông $500 rằng tôi có thể đứng trên cái quầy này chỉ với một chân, và tè vào chai whiskey trên giá đằng sau ông mà không bị rơi ra một giọt nào."
Ông chủ quán lần này chắc mẩm: "Anh ta thậm chí không thể đứng vững với cả hai chân, nữa là một."
- "Thôi được tôi chấp nhận cá với anh."
Anh chàng lúc này liền đứng lên quầy bằng một chân bắt đầu tè. Anh ta... tè vào tất cả mọi chỗ, cả quầy bar và cả vào người chủ quán nữa nhưng không hề một giọt nào vào được chai whiskey kia.
Ông chủ quán hớn hở vừa cười vừa nói:
- "Này cậu, cậu nợ tôi $500 nhé."
- "Đúng vậy nhưng tôi vừa mới cá với tất cả mọi người trong quán này $1000 rằng tôi có thể vừa tè lên người ông, lên quầy bar mà vẫn có thể làm ông cười phớ lớ được đấy."

Những kẻ không đáng được sống!?


Một chiếc xe bus chở đầy khách đang chạy trên đường đồi. Giữa đường, ba thằng du côn có vũ khí để mắt tới cô lái xe xinh đẹp. Chúng bắt cô dừng xe và muốn “vui vẻ” với cô. Tất nhiên là cô lái xe kêu cứu, nhưng tất cả hành khách trên xe chỉ đáp lại bằng sự im lặng.

Lúc ấy một người đàn ông trung niên nom yếu ớt tiến lên yêu cầu ba tên du côn dừng tay, nhưng ông đã bị chúng đánh đập. Ông rất giận dữ và lớn tiếng kêu gọi các hành khách khác ngăn hành động man rợ kia lại nhưng chẳng ai hưởng ứng. Và cô lái xe bị ba tên côn đồ lôi vào bụi rậm bên đường.

Một giờ sau, ba tên du côn và cô lái xe tơi tả trở về xe và cô sẵn sàng cầm lái tiếp tục lên đường… - “Này ông kia, ông xuống xe đi!” cô lái xe la lên với người đàn ông vừa tìm cách giúp mình. Người đàn ông sững sờ, nói: - “Cô làm sao thế? Tôi mới vừa tìm cách cứu cô, tôi làm thế là sai à?” -“Cứu tôi ư? Ông đã làm gì để cứu tôi chứ?” Cô lái xe vặn lại, và vài hành khách bình thản cười. Người đàn ông thật sự tức giận. Dù ông đã không có khả năng cứu cô, nhưng ông không nên bị đối xử như thế chứ. Ông từ chối xuống xe, và nói: “Tôi đã trả tiền đi xe nên tôi có quyền ở lại xe.” Cô lái xe nhăn mặt nói: “Nếu ông không xuống, xe sẽ không chạy.”

Điều bất ngờ là hành khách, vốn lờ lảng hành động man rợ mới đây của bọn du côn, bỗng nhao nhao đồng lòng yêu cầu người đàn ông xuống xe, họ nói: - “Ông ra khỏi xe đi, chúng tôi có nhiều công chuyện đang chờ và không thể trì hoãn thêm chút nào nữa!”. Một vài hành khách khỏe hơn tìm cách lôi người đàn ông xuống xe.

Ba tên du côn mỉm cười với nhau một cách ranh mãnh và bình luận: -“Chắc tụi mình đã phục vụ cô nàng ra trò đấy nhỉ!” Sau nhiều lời qua tiếng lại, hành lý của người đàn ông bị ném qua cửa sổ và ông bị đẩy ra khỏi xe. Chiếc xe bus lại khởi tiếp hành trình. Cô lái xe vuốt lại tóc tai và vặn radio lên hết cỡ.

Xe lên đến đỉnh đồi và ngoặt một cái chuẩn bị xuống đồi. Phía tay phải xe là một vực thẳm sâu hun hút. Tốc độ của xe bus tăng dần. Gương mặt cô lái xe bình thản, hai bàn tay giữ chặt vô lăng. Nước mắt trào ra trong hai mắt cô. Một tên du côn nhận thấy có gì không ổn, hắn nói với cô lái xe: “Chạy chậm thôi, cô định làm gì thế hả?”. Tên du côn tìm cách giằng lấy vô lăng, nhưng chiếc xe bus lao ra ngoài vực như mũi tên bật khỏi cây cung. Hôm sau, báo địa phương loan tin một tai nạn bi thảm xảy ra ở vùng “Phục Hổ Sơn”. Một chiếc xe cỡ trung rơi xuống vực, tài xế và 13 hành khách đều thiệt mạng.

Người đàn ông đã bị đuổi xuống xe đọc tờ báo và khóc. Không ai biết ông khóc cái gì và vì sao mà khóc!"

Công bố bí mật về kho cổ vật khiêu dâm lớn nhất thế giới


Kho tàng này của Pompeii được khai quật vào thế kỷ 18, bị ẩn giấu gần 200 và mới đây mới được công bố.

Những cổ vật này được biết đến như một loại hình nghệ thuật khiêu dâm được trang trí ngay trong ngôi nhà của người dân địa phương. Nó như một phần thiết yếu của cuộc sống hàng ngày.

Hiện vật trưng bày trông bảo tàng Segreto Gabinetto là một nhân chứng cho tầm quan trọng của đời sống tình dục vào thời La Mã cổ đại.

Những bức bích họa được coi là công trình nghệ thuật lớn thường xuyên xuất hiện hình ảnh những người đàn ông và phụ nữ khỏa thân. Mặt khác, những bức tượng khỏa thân cũng khá phổ biến.

Thậm chí còn sốc hơn cả xã hội hiện đại, hình ảnh dương vật được nhìn thấy khắp nơi trong thành phố với tạo hình chuông gió, đèn dầu. Tất cả những đồ vật này đều được cho là mang lại may mắn.

Có lẽ hiện vật nổi bật nhất là bức tượng của vị thần Pan thần quan hệ tình dục với một con dê. Nó được đặt ở nơi bắt mắt nhất của cuộc triển lãm Pompeii tại bảo tàng Anh Quốc vào đầu năm nay.

Pompeii lần đầu tiên được khai quật trong năm 1748. Nhưng mãi đến thế kỷ sau, phát hiện này mới được xếp vào mục lục và đưa đến viện bảo tàng. Nó là một sự xấu hổ phải giấu kín vào thời đại Victoria khi mà việc miêu tả quan hệ tình dục là hoàn toàn cấm kỵ.

Vua Francis I đã đến thăm quan bộ sưu tập cổ vật vào năm 1819, ông cho rằng nó rất chướng tai gai mắt và quyết định để nó vào một nơi riêng biệt. Chỉ có học giả mới có thể đến nơi này để nghiên cứu.

Mãi cho đến năm 2000, Gabinetto Segreto mới được hoàn toàn mở cho công chúng, nó bây giờ là một phần của Bảo tàng khảo cổ quốc gia Naples.

Trái cấm của Ngọc Trinh




() - Nữ hoàng nội y đã lại làm “nổ tròng mắt” dư luận khi tung ra bộ ảnh “Cám dỗ” gợi cảm đến độ không thể cám dỗ hơn. Gì nhỉ. Nữ hoàng nội y không nội y gần như cởi truồng. Rồi thì những trái táo đỏ, những hộp quà đỏ, cái “cây nhận thức” theo mô típ trái táo cấm của nàng Eva trong vườn địa đàng. Và điểm nhấn của bộ ảnh cám dỗ, thứ trái cấm cám dỗ nhất trong màn quảng cáo kinh điển, tất nhiên không phải là trái táo, mà chính là người cầm trái cấm đó.

Với một người “không tiền cạp đất mà ăn” như Ngọc Trinh, không khó để biết, nàng chỉ thuần túy là một “trái cấm” mà những người khác đã đặt bên cạnh quả táo.

Đúng như dự đoán, chỉ vài ngày sau đó, những hộp quà đỏ, những quả táo đỏ, những cái cây nhận thức đã xuất hiện trong clip quảng cáo của một thương hiệu mì ăn liền.

Đến đây, có người mới vờ lẽ rằng: À, thì ra là quảng cáo. Thời nay có mấy người đã nổi tiếng rồi còn cởi miễn phí đãi mắt thiên hạ!. Có người bực, bảo sao người ta không để Ngọc Trinh lấy mì tôm thay cho cái lá nho khi ối anh Adam thời nay thích xơi cái mì tôm đó. Có người thậm chí bảo nàng ta “buôn da bán thịt hơi bị nhiều”.

Nữ hoàng nội y tham gia vào màn quảng cáo, chắc chắn thế rồi, và không ít người có thú vui tao nhã là “gia cát dự” số tiền mà hãng mì phải chi cho màn “cám dỗ” này. 20 ngàn USD? Nửa tỷ VND?

Bao nhiêu thì bao, phưng phải thừa nhận, màn PR này quả nhiên xuất sắc về sự sáng tạo, nghệ thuật maketing căn cứ trên hiệu ứng mà tấm lụa cám dỗ hững hờ mang lại.

Cũng liên quan đến Ngọc Trinh, một tiến sĩ lẩn mẩn làm một cái thống kê căn cứ vào kết quả tìm kiếm trên google, và kết luận rằng cái tên Ngọc Trinh được tìm kiếm nhiều nhất, xuất hiện nhiều nhất. Đúng là google đã lật tẩy cái xấu hổ mà người ta muốn chối với chính bản thân mình.

Đấy. Đấy chính là câu trả lời cho sự quyết đoán của hãng mì tôm nọ khi chọn Nữ hoàng nội y làm nhân vật trong màn quảng cáo nóng đến từng centimet.

Chỉ có điều màn lột đồ nóng bỏng của Ngọc Trinh cũng là một thứ trái cấm đối với cô.

Cô đẹp với làn da trắng mịn màng không một nếp nhăn tri thức. Cô ngây thơ và vô hại, với những phát ngôn thật thà khiến người ta muốn cười phá lên, hơn là buông ra những lời cay nghiệt. Ngắm sự vô tư thường thì người ta có thể tạm quên những stress đang như một thứ muội than bám đen cuộc sống.

Đó là giá trị, và cũng là cái ngưỡng của nữ hoàng nội y.

Nhân bộ ảnh Cám dỗ, có người tỷ mẩn căng thước, đo đếm dải lụa hững hờ bên hông và kết luận “Nude đến 90%”.

Giới hạn của sự phản cảm không phải là 10, 50, 90 hay 100% da thịt. Giới hạn của sự phản cảm là ở chỗ những thịt những da ấy hở để làm gì.

Ngày hôm nay, Ngọc Trinh đang là một thứ trái cấm. Và không phải cô chưa từng nếm trái cấm. Nhưng nếu Ngọc Trinh cứ nếm trái cấm mãi thì sẽ đến một ngày cô chỉ còn lại là một quả táo thuốc bắc mà thôi. Cô biết đấy: Ăn thịt mỡ nhiều thì người ta sẽ nhanh chán.

Phải diệt tận gốc cả "bầy sâu"


 - Bản án nghiêm khắc dành cho Dương Chí Dũng, Dương Tự Trọng và việc khởi tố vụ án “Cố ý làm lộ bí mật nhà nước” đã và đang từng bước làm tăng thêm niềm tin trong nhân dân.

Vụ án Vinalines là 1 trong những đại án tham nhũng lớn nhất được phanh phui và xét xử nhanh nhất. Nhưng điều bất ngờ và gây xôn xao dư luận không phải là số tiền tham nhũng, là cuộc giải cứu ông anh ruột bất thành của Dương Tự Trọng mà là lời khai chấn động của Dương Chí Dũng về một “ông anh” khác có chức có quyền ở Bộ Công an đã mật báo cho y bỏ trốn! Và cũng từ lời khai “nhận án tử hình rồi không còn gì để mất” của Dương Chí Dũng, đã dẫn đến một vụ án mới, vụ án " lộ bí mật quốc gia" khiến cơ quan chức năng phải khởi tố, đề nghị điều tra, xét xử.

Không biết còn điều gì bất ngờ sẽ xảy ra nữa không nhưng vết dầu loang toàn mùi tiền - quyền này có vẻ lan nhanh, lan nhanh theo cấp số nhân, lan nhanh theo giọt đồng tiền rỏ xuống...

Thực sự cũng chẳng phải bây giờ khi đại án tham nhũng mở ra người ta mới biết đến tệ nạn tham ô tham nhũng đã thách thức, gậm nhấm phá hủy và làm lụi tàn mọi thành quả công sức, niềm tin của bao người. Dường như từ lâu điều này đã thành tiền lệ, thành cách sống của một số người, nhóm người...Người ta ăn và ăn... bất chấp tất cả. Ai sống khác sẽ bị cô lập, lạc loài. Chúng kết bè, kết cánh tạo thành một thế lực có thể đè bẹp và san ủi tất cả những ai cản đường...

Vì thế mới có nhiều việc tréo ngoe, có nhiều việc trái luân thường đạo lý, có nhiều việc hại dân, phá nước, phá nhà có thể thấy nhãn tiền mà người ta vẫn có thể làm được ! " Máu tham hễ thấy hơi đồng là mê", "Nén bạc đâm toạc tờ giấy" ! Những nỗi oan ức bị vùi dập...

Vụ án này mở ra vụ án khác, không biết sẽ kéo dài đến đâu nhưng rõ ràng sự phanh phui, xử lý các đại án tham nhũng đang như thắp lại từng ngọn nến niềm tin, những khuôn mặt từng cúi xuống, ngoảnh lưng nay đã ngước lên, nhìn lại và hy vọng...

Và trong khi những vụ án lớn đang xét xử, không phải không còn có những kẻ tham nhũng "chưa bị lộ", vẫn đang lợi dụng quyền lực để kiếm tiền. Cũng có thể chúng e dè một chút để nghe ngóng mà cũng có thể chúng cười khẩy phớt lờ vì nghĩ rằng: rồi cũng chỉ là cơn gió thoảng qua, chỉ là đánh điểm, rung cây nhát khỉ mà thôi ! Chỉ những con sâu ở cành mới rụng, bọn sâu ở gốc vững chãi còn lâu! Và bầy sâu gộc rúc vào gốc cây, ôm lấy thân cây kết thành bè làm sao dỡ nổi !
Bởi vậy cần phải có sự quyết tâm mạnh mẽ, lâu dài  hơn nữa trong cuộc chiến chống tham nhũng đầy cam go thách thức này. Phải diệt tận gốc cả bầy sâu đang làm băng hoại xã hội, lủng đoạn nền kinh tế để niềm tin vào một tương lai tươi sáng của đất nước được thắp lại trong lòng bao người dân Việt.

“Sao lại có loại sếp như thế nhỉ?”




(Dân trí) - Làm sếp, để nhân viên nghèo đói phải coi đó là điều hổ thẹn, lại còn “vặt” của nhân viên nhân ngày lễ tết thì hơn một sự xấu hổ. Chợt nhói lòng tự hỏi: “Sao lại có những loại “sếp” như thế nhỉ?”.


Các đây mấy hôm, nhân bàn chuyện tết nhất, vợ chú hàng xóm than thở: “Năm ngoái, tiền tết cơ quan được 5 triệu đồng, em “đi” sếp trưởng phong bì 2 triệu, 2 sếp phó mỗi sếp một phong bì 1 triệu”. “Thế cô còn có 1 triệu?”. Mình ngạc nhiên hỏi. “Vâng!”. “Sao lại phải “đi” nhiều thế?”. “Không đi không được bác ơi. Sếp “đọc danh sách” ngay”. Không kìm được, mình thốt lên: “Đồ sếp… khốn nạn!”.

Từ nhiều năm nay, tết sếp luôn là nỗi ám ảnh mỗi khi năm hết, xuân về nhất là đối với các nhân viên hành chính, sự nghiệp hay ở các doanh nghiệp quốc doanh.

Thực ra, việc thăm hỏi hay tặng quà sếp là lĩnh vực văn hóa, bất cứ dân tộc nào cũng có. Ở ta cũng thế, việc tặng quà tết còn là truyền thống văn hóa tốt đẹp có từ lâu đời, không chỉ thể hiện tình cảm gần gũi mà còn là thông điệp bày tỏ lòng biết ơn với thủ trưởng của mình. Do đó, cần phải giữ gìn và phát huy như quan điểm của GS. Trần Ngọc Thêm: “Nếu như việc tặng quà biến tướng thành biếu xén, hối lộ trá hình làm ô nhiễm môi trường xã hội... thì phải tách ra xử lý riêng. Không nên chỉ vì đánh con chuột mà đập vỡ cái bình quý”.

Trong cuốn 108 điều được nhận và không được nhận của Thân Nhân Trung (tác giả câu nói nổi tiếng “Hiền tài là nguyên khí quốc gia” đồng thời là một vị quan nổi tiếng thanh liêm, suốt cả đời mình chỉ đau đáu giữ gìn sự thanh bạch của giới quan chức cũng ghi nhận việc cấp dưới biếu quà tết cấp trên.

Tuy nhiên, những món quà đó trước hết phải thể hiện được sự kính trọng thật lòng của nhân viên nhưng đồng thời cũng phải đơn giản, gọn nhẹ và có giá trị vật chất không quá cao. Sẽ chẳng có ai  thích thú gì bỏ tiền ra hoặc khúm núm mang quà đến tặng sếp nếu không có tình cảm thật sự với sếp. Việc biếu “quà to” chẳng qua là hi vọng có quà sẽ được sếp ưu đãi hơn, hoặc sợ mọi người ai cũng có quà cho sếp, mình không có thì sẽ bị thiệt, bị trù dập.

Tóm lại, về cơ bản có hai nguyên nhân từ người biếu và người nhận.

Đối với người nhận, nếu sếp thật lòng không thích và kiên quyết từ chối thì sẽ không nhân viên nào dám biếu cả.

Còn với người biếu, có thể nói không ít trong số đó là những người cơ hội hoặc yếu chuyên môn, ít tự trọng. Những người chính trực, giỏi chuyên môn và giàu lòng tự trọng, họ sẽ không biếu quà to bởi họ hiểu rằng hình ảnh sếp tỉ lệ nghịch với giá trị gói quà. Quà càng to, trong mắt họ hình ảnh sếp càng nhỏ nên họ thường chọn những món quà nhỏ, có tính tượng trưng và thể hiện sự chân thành.  

Trở lại với câu chuyện của cô hàng xóm, nghĩ thấy tội. Nhà ở trọ, lương viên chức ba cọc, ba đồng lại nuôi hai con nhỏ…

Làm sếp, để nhân viên nghèo đói phải coi đó là điều hổ thẹn, lại còn “vặt” của nhân viên nhân ngày lễ tết thì hơn một sự xấu hổ.

Chợt nhói lòng tự hỏi: “Sao lại có những loại “sếp” như thế nhỉ?”.

Người mẫu Anh tranh luận với người đẹp Nga về độ chân dài


Người mẫu Anh Alexandra Robertson đã đưa ra tuyên bố rằng cô có đôi chân dài hơn chân người chiến thắng trong cuộc thi sắc đẹp "Hoa hậu chân dài nhất” – người đẹp Nga Anastasia Strashevskaya, The Daily Star viết.

Giai nhân 18 tuổi Nga gần đây đã liên tục lên báo Anh. Bình luận viên Daily Mail Sam Webb tuyên bố rằng “cô gái sở hữu đôi chân 106cm dài nhất thế giới được phát hiện ở Siberia. “Hoa hậu chân dài nhất" đã được tổ chức trong khuôn khổ cuộc thi "Hoa hậu Nga" và cho Anastasia Strashevskoy cơ hội để tham gia vòng chung kết "Hoa hậu Nga – 2014”.

Cô gái Blackpool tên là Alexander Robertson khẳng định rằng cô có đôi chân còn dài hơn chân Strashevskaya - khoảng 119 cm. Nữ người mẫu Anh cho rằng cô mới là người nên được coi là người chiến thắng trong cuộc thi quốc tế.

Thăm nhà người có nhiều vợ nhất thế giới


Ông Ziona Chana ở Baktawng, Mizoram (Ấn Độ) nhận mình là đứa con đặc biệt của Chúa và may mắn khi có tới 39 người vợ, 94 người con cùng sống trong một ngôi nhà có 100 phòng. Ông Chana là người theo môn phái đa thê ở Ấn Độ và cho hay sẽ vẫn còn cưới thêm vợ mới.

Ông Chana cũng có tổng cộng 94 người con, 14 con dâu và 33 đứa cháu. Tất cả họ sống chung trong một tòa nhà 4 tầng gồm 100 phòng tại ngôi làng Baktwang ở vùng núi non thuộc bang Mizoram, gần biên giới Bangladesh và Myanmar.

Các bà vợ của Chana sống chung trong một phòng ngủ tập thể gần phòng riêng của ông. Người vợ mới nhất sẽ ở gần phòng ông nhất, và các thành viên cũ hơn của gia đình ở xa dần.

Những đứa con trai và vợ, và tất cả con cái của chúng, sống ở các phòng khác trong cùng tòa nhà, nhưng dùng chung bếp.
Các bà vợ thay nhau nấu ăn, trong khi các con gái lau chùi nhà cửa và rửa bát. Các nam giới trong nhà làm công việc bên ngoài như đồng áng hay chăm sóc gia súc.

Đại gia đình, tổng cộng gồm 181 thành viên, tiêu thụ khoảng 91kg gạo và hơn 59kg khoai tây mỗi ngày. Họ tự cung tự cấp thực phẩm nhưng thỉnh thoảng cũng được sự tài trợ từ bên ngoài.

Một người vợ khác, Huntharnghanki, nói đại gia đình sống rất hòa thuận. Gia đình của họ duy trì trên nguyên tắc “tôn trọng và yêu thương lẫn nhau”.Hãy cùng xem cuộc sống thường ngày của đại gia đình này diễn ra như thế nào.